Thương Mai nói: “Có lẽ thứ có độc không phải dược thảo, mà là những bùn đất kia.”
Cô đổ từ trong bình ra một nắm bùn mới lấy được, trong đó có lẫn ít đá vụn có màu trắng, bóp nhẹ lại vỡ: “Các ngươi xem, biết đây là gì không?”
Hai người bước tới gân nhìn, nhưng không biết đó là gì.
“Đây là gì thế? Bột này có độc sao?” Tô Thanh hỏi.
Thương Mai giải thích: “Đây là thạch tín, cũng chính là loại đá thô mà chúng ta thường gọi là thạch tín, có chất kịch độc.”
“Thạch tín à?” Nghiêm Vinh ngẩn ra: “Ý ngươi là lúc đầu ta dùng thạch tín, cho nên mới không có việc gì.”
“Thạch tín ngoại trừ là độc dược, thật ra cũng có thể làm thuốc, có tác dụng long đờm, sát trùng, ăn những chỗ thịt thối rữa.”” Thương Mai nói.
Tô Thanh nói: “Mặc dù ta từng nghe nói chuyện dùng thạch tín làm thuốc, nhưng rất ít đại phu trong triều biết cách dùng. Bởi vì nếu không nắm chắc về trọng lượng, lại gây ra tai nạn chết người.”
Thương Mai lại biết trong lịch sử mà cô quen thuộc có rất nhiều triều đại đều dùng thạch tín làm thuốc, nhưng quả thật cũng là loại thuốc bị hạn chế mua, số thạch tín trong cửa hàng thuốc đều phải thông báo với quan phủ.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thêm một chút thạch tín thích hợp trong thuốc của đám người Vương Du.” Cô quay đầu nhìn Tô Thanh:
“Ngươi ở đây theo dõi, một khi xuất hiện phản ứng gì thì phải lập tức đến khu bệnh dịch nói cho ta biết.”
“Được.’ Tô Thanh nói.
Thương Mai bắt đầu nghiên cứu phân lượng. Bởi vì còn có loại thuốc khác, cho nên trọng lượng nhất định phải thật chính xác.
Ban đầu cứ xác định là ba ngày, sau ba ngày lại xem hiệu quả thể nào.
Sau khi phân chia thuốc xong, Thương Mai dặn dò Tô Thanh rất nhiều lần, nhất định phải nghiêm khắc làm đúng theo phân lượng của
cô, không thể cho nhiều hơn, cũng không thể ít hơn.
Mấy ngày qua, Tô Thanh vẫn canh giữ ở chỗ đóng quân này, nhờ người tìm Tiêu Thác qua, bảo hắn ta đi cùng Thương Mai về khu bệnh dịch.
Mặc dù bên kia có lẽ sẽ không giở trò gì, nhưng cẩn thận có thể dùng thuyền được nghìn năm.
Sau khi Tiêu Thác qua lại không nói với Tô Thanh tiếng nào, dẫn theo Thương Mai rời đi luôn.
“Vương gia có khỏe không?” Ở trên xe ngựa, Thương Mai hỏi Tiêu Thác.
“Vương gia đang ở trong quân doanh. Quân doanh xảy ra chút chuyện.” Tiêu Thác nói.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thương Mai vội vàng hỏi.
Tiêu Thác nói: “Không có chuyện gì đâu, không cần phải lo.”
Thương Mai thấy Tiêu Thác không nói, lại biết chuyện này nhất định là tương đối nghiêm trọng.
“Có sai người ta đi điều tra những nhân khẩu bị mất tích không?” Thương Mai lại hỏi.
“Đã bảo bên phía Hình bộ đi làm, chắc hẳn qua hai ngày nữa sẽ có kết quả.”
Tiêu Thác im lặng một lát, không ngờ lại tự mình nói ra: “Bên phía quân doanh xuất hiện vụ đánh nhau.”
“Đánh nhau à?” Điều này làm Thương Mai rất kinh ngạc. Quân pháp nghiêm minh, nếu đánh nhau nghiêm trọng có thể là tội chết, phải xử lý theo quân pháp đấy.
Tiêu Thác nói rất nhẹ nhàng: “Có người gây xích mích, chia rẽ. Bây giờ trong quân hình thành hai phe phái. Từ trước tới nay chưa từng có chuyện này.
“Những binh lính đóng quân ở đó đều là người dưới quyền của vương gia, sao có thể bị người ta chia rẽ được? Còn xuất hiện phe phái nữa sao?”
Trong đáy mắt Tiêu Thác như có mây đen che phủ: “Theo phán đoán sơ bộ, có hai tên Tướng quân nương nhờ Lương Thái phó đã cố ý lấy bệnh cương thi ra khơi mào phân tranh. Lần này có mấy trăm người tham dự vào cuộc đánh nhau.”
Thương Mai chấn động: “Dựa theo quân pháp, nên xử trí thế nào?”
“Dựa theo quân pháp, mấy trăm người này đều sẽ chịu năm mươi trượng.”
“Không chỉ vậy, trong quân xuất hiện sự kiện đánh nhau, nhóm binh sĩ này đều sẽ bị giữ lại để chỉnh đốn. Trước khi bộ binh hủy bỏ lệnh cấm thì không có cách nào điều động được.” Tiêu Thác lại.
Thương Mai lại hiểu rõ, bây giờ binh lính dưới quyền của Nhiếp Chính Vương bị chỉnh đốn điều tra, cho nên không thể tùy tiện điều động. Ở một mức độ nào đó, điều này đã hạn chế quyền hạn của Mộ Dung Khanh.
Hơn nữa, cho dù thật sự đến giây phút cuối cùng, bởi vì có nội gian, đây cũng không phải là đội quân tinh nhuệ nữa.
Qua lần lượt những tính toán, Thương Mai cảm nhận được dã tâm phía sau.
Tiêu Thác nói: “Cho nên lần này ở khu bệnh dịch, có lẽ vương gia sẽ không có nhiều thời gian để ý tới nàng đâu. Nàng phải dựa vào chính mình thôi.”
“Ta biết, ngươi cũng không cần đi với ta, qua giúp hắn nhiêu hơn đi.” Thương Mai nói.
“Ta có thể bố trí tốt. May là bây giờ đại ca ta đã về kinh, cũng dẫn theo một ít binh mã.”
Sau khi Hạ Thương Mai vào khu bệnh dịch, vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Câu chuyện về cô đã được truyền trong dân chúng. Ngay cả Liên Thúy Ngữ – mẫu thân của cô cũng bị người ta lấy ra bàn tán.
Danh tiếng của Liên Thúy Ngữ rất tốt, ít nhiều có thể át đi tiếng xấu về chuyện từ hôn của Thương Mai.
Có đôi khi thế sự chính là kỳ lạ như thế đấy. Trước đây Hạ Thương Mai là cô gái điêu ngoa, độc ác, không một ai trong kinh muốn có chút dính dáng nào tới cô. Bây giờ cô lấy thân phận thiên kim của tướng phủ để bước vào khu bệnh dịch, chữa trị căn bệnh, lại lập tức trở thành anh hùng. Ai nấy đều cảm thấy kiêu ngạo vì được gặp cô.
Ba ngày sau, Thương Mai ra khỏi khu bệnh dịch, trở lại viện nhỏ của Trần gia.
Tình hình của Vương Du vẫn không tốt hơn, nhưng xem như đã ổn định, có lẽ điều này là do tác dụng của phi châm.
Vương đại tẩu và thị vệ đã tốt hơn một chút, vết thương không còn thối rữa, mắt cũng bớt đỏ, nhưng còn chưa khỏi hẳn.
Điều này làm Thương Mai rất thất vọng. Bởi vì lúc đó Nghiêm Vinh chỉ dùng một chút đã không phát tác nữa, tới lần thứ hai bị cắn cũng không phát tác, đã chứng minh hắn ta có kháng thể.
“Sau khi uống thuốc, có ghi chép lại về tình hình trong ba ngày qua không?” Thương Mai hỏi.
“Có ghi chép lại, ngươi xem thử.” Tô Thanh lấy quyển sổ ra, đưa cho Thương Mai.
Thương Mai lật xem qua, không thấy có gì đặc biệt.
Cô kiểm tra lại cho Vương Du, phát hiện tình hình của Vương Du tuy ổn định, nhưng thạch tín cơ bản không hề có tác dụng gì đối với hắn ta.
Có phải do mình khống chế phân lượng không tốt không? Thương Mai suy nghĩ một lát, lại thêm một ít, căn dặn Tô Thanh: “Tối nay cho thêm thuốc, ngày mai ta sẽ tới nữa.”
“Được!”
Sau khi thử nghiệm như vậy thêm hai, ba lần, vẫn không có phát hiện gì. Có thể thấy thạch tín giống như châm cứu, chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình của bọn họ.
Chẳng lẽ không phải do thạch tín? Hay là do thảo dược trước đó?
Nhưng cô đã kiểm tra hết những thảo dược kia, cho dù trộn lẫn thế nào cũng không có sinh ra độc tính.
Cô lại suy nghĩ về cách xử lý khi Nghiêm Vinh bị cắn.
Trúng độc, rót nhiều nước cho nôn ra, rửa vết thương nhiều lần, đây đều là cách xử lý những vết thương ngoài da và trúng độc bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Thương Mai có vẻ rất chán nản. Ánh sáng bình minh mới vừa lóe lên đã tắt ngay lập tức.
Lúc chập tối, Mộ Dung Khanh đi qua. Hắn biết được Thương Mai ra khỏi khu bệnh dịch, nên mới đến.
Trông hắn có vẻ hơi mệt mỏi. Chỉ mới qua mấy ngày, cả người hắn đã gây rộc đi.
Trước đó Tiêu Thác có nói hắn ngủ không ngon, đại khái lại bị đau đầu.
“Tình hình thế nào rồi?” Hắn vừa tới thì hỏi.
Thương Mai nói lại tình huống trước mắt cho hắn biết. Sau khi Mộ Dung Khanh nghe xong, khẽ nhíu mày: “Nói vậy, có thể nói là bên kia, nàng không hề tiến triển gì?”
“Còn tụt lùi đấy.” Thương Mai ủ rũ nói.
Mộ Dung Khanh thấy vẻ chán chường của cô, lại trấn an nói: “Nàng đừng sốt ruột, cứ từ từ suy nghĩ, chậm rãi nghiên cứu, sẽ luôn có cách thôi.”
“Ừ, ta biết rồi.” Thương Mai đi cùng hắn vào trong: “Bên người thế nào? Đã xử lý xong chưa?”
Mộ Dung Khanh quay đầu liếc nhìn Tiêu Thác: “Hắn đã nói với nàng à?”
“Chàng tha cho cái miệng rộng của hắn đi, hắn không giấu được đâu.”