(*) Kết hợp giữa từ “Kabe” – bức tường và “Don” – tiếng khi bạn đấm tay chống vào tường. Kabedon trở thành hình ảnh lãng mạn với nhiều cô gái, hy vọng chàng trai dễ thương sẽ giữ họ sát vào tường và đến gần một cách lãng mạn.
Diệp Đình giễu cợt: “Vậy đã kêu đau? Tuần này luyện ép chân trên bệ cửa sổ trước, tuần sau chân lên bả vai!”
Anh dùng sức ép chân cô.
Lăng Vi ôm chân đau nhức, liếc anh: “Ép chân cái rắm…”
Diệp Đình hừ một tiếng, nói: “Khi đánh nhau, chân là chỗ hữu dụng nhất, em lui người không dứt khoát, không có sức, đánh thế nào?”
Nói xong, Diệp Đình đưa tay vỗ cổ cô: “Luyện thật giỏi, sau này khi hai ta vận động, em cũng biết chỗ tốt.”
Lăng Vi 囧, hình như nghe được hơi bẩn…
Diệp Đình dứt lời, xoay người đến cạnh bao cát.
Anh nhấc chân, đá bay bao cát!
Chân anh vừa dài vừa thẳng! Động tác lưu loát! Vô cùng đẹp trai! Mắt Lăng Vi lập tức sáng lên… Dáng vẻ thiếu nữ bị mê hoặc.
Nhưng ngay sau đó liền hừ một tiếng, mặt người dạ thú!
Anh biểu diễn xong, đi tới cạnh cô: “Hôm nay chủ yếu là luyện chân, nhất định phải mở chân ra! Nếu không, em căn bản không thể tiếp cận người anh.”
“…” Tại sao Lăng Vi nghe ra điểm nhơ, chân mở ra… không tiếp cận được người… Nhưng cô sẽ không nói ra, cô rất thuần khiết!
Diệp Đình bảo cô ở đó áp chân, anh lên máy chạy bộ bên cạnh tập chạy.
Chạy mười mấy phút, lại đi tập cơ ngực, anh ra một thân mồ hôi, áo thun dính sát vào người, một tay cởi áo.
Thật man! Lăng Vi gian xảo nhìn chằm chằm cơ ngực, cơ bụng anh.
Vóc người anh… thật đẹp mắt. Lăng Vi đột nhiên bùng phát linh cảm! Nội dung manga là tình cảm hai người ấm lên, muốn đi ra ngoài đánh nhau, sau đó nam chủ show chút tài nghệ võ lực, show bắp thịt, sau khi đuổi được kẻ thù, cường thế jifudon*! Lăng Vi lau máu mũi không chảy xuống, suy nghĩ sắp không chịu nổi!
(*) Áp lên giường.
Cô đang thất thần, một thanh âm mị hoặc bỗng chui vào tai cô: “Lên gì?”
“Hả?” Lăng Vi sợ hết hồn, lập tức che miệng, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh: “Em nói gì sao?”
Diệp Đình nghiêm túc gật đầu: “Em nói cường thế cái gì don?”
Lăng Vi che miệng, mặt đầy kinh hoàng: “Hình như em chưa nói gì nha!”
“Em nói cái gì don?” Anh cắn chặt không buông.
Mắt anh tối đen, giống như khối nam châm màu đen có thể hút hồn phách người khác!
Anh nhìn cô chằm chằm, thân thể khôi ngô nóng bỏng càng dựa càng gần, cô chỉ mặc áo yếm… Còn anh ở trần, cả người anh đầy mồ hôi dán sát vào người cô. Lăng Vi thu chân lui về sau, hai tay anh chống trên bệ cửa sổ, mặt anh tuấn ép tới cô, mồ hôi trên mặt khiến anh càng gợi cảm.
Anh cúi người nhìn chăm chú vào mắt cô, cười tà mị: “Cái này gọi là uorudon* đúng không?”
(*) Uoru là vách tường.
Đầu Lăng Vi “ong” một tiếng, đụng vào của sổ, cô run rẩy cười nói: “Cái này gọi là… kabedon…”
Diệp Đình cười lên: “Không sai…” Anh nhìn cô chằm chằm, mặt từ từ kề sát, tầm mắt rơi vào trên đôi môi mềm mại của cô, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, tỉ mỉ hôn đôi môi khẽ run của cô.