Anh đưa tay ôm cô ngồi lên bệ cửa sổ, chân cô quấn ngang hông anh, cô muốn động cũng không được, bị anh ép cả người dựa sát vào cửa kính. Anh hôn cô, không ngừng hỏi cô: “Muốn kabedon, hửm? Muốn không?”
Lăng Vi cắn chặt răng, không chịu lên tiếng. Anh hôn cổ trắng nõn của cô: “Nói! Tại sao không nói chuyện? Bình thường miệng lưỡi sắc bén, thời khắc mấu chốt liền hết điện?”
Lăng Vi ngậm miệng, anh đột nhiên cắn môi cô, trầm giọng hỏi: “Anh quan trọng hay anh ta quan trọng?”
Lăng Vi chợt giật mình. Thật không hiểu tại sao anh luôn xoắn xuýt vấn đề này?
Tay cô để trước ngực anh, dùng sức đẩy. Người anh rất nóng, tay cô đều là mồ hôi. Anh cười tự giễu: “Được rồi, hôm nay bỏ qua cho em. Về thôi.” Anh hít một hơi, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của cô: “Nghỉ một lát rồi tắm. Em mới ra nhiều mồ hôi, lỗ chân lông cũng hở ra, tắm liền sẽ bị phong thấp.”
Anh rời cô nửa thước, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu mới kéo cô đi ra ngoài.
Lăng Vi đi sau anh, đột nhiên nói: “Hai người đều quan trọng như nhau! Nhưng… anh là chồng em, anh ấy là anh trai em.”
Diệp Đình quay đầu nhìn cô, mặt cô lại là biểu tình thấy chết không sờn.
Anh đưa tay xoa mặt cô, cười kéo cô vào trong ngực: “Không phải anh kiên quyết phải có đáp án, anh chỉ muốn em nhìn rõ nội tâm em…”
“…” Lăng Vi bĩu môi.
Cô còn tưởng rằng anh luôn xoắn xuýt vấn đề này vì không tín nhiệm cô.
Diệp Đinh giơ tay xoa tóc cô, lòng bàn tay anh rất lớn, giống như muốn xoa cho cô tỉnh ngộ, giọng anh cũng mang theo mấy phần kiên định: “Vi Vi, không phải anh không tín nhiệm em. Anh hiểu rõ tính cách em. Em rất dễ rơi vào mơ hồ, không ép em đến đường cùng, em sẽ luôn trốn tránh.”
“…” Lăng Vi gật đầu, điểm này, cô thừa nhận…
Trước kia, cô thật sự không suy nghĩ kỹ vấn đề này, thậm chí không biết nên xử lý quan hệ của cô và Giang Quân thế nào, cũng không biết nên nói chuyện này cho Diệp Đình thế nào.
Bây giờ, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này đối với cô mà nói đều quan trọng như nhau, Giang Quân là trụ cột tâm hồn cô, Diệp Đình là tri kỷ, là bạn đời của cô.
Nhưng…
Bắt cô lựa chọn trở thành tri kỷ yêu đương nồng nhiệt, sinh sống cả đời với ai, cô nhất định sẽ chọn Diệp Đình. Cái này, hoàn toàn là vì… yêu.
Cô đi theo Diệp Đình tới cạnh cửa, Diệp Đình vươn tay lấy một cái khăn lông khoác lên vai cô: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, ngủ sớm.”
“Ừ.”
Anh đưa cô về phòng, Lăng Vi cho là anh sẽ đi vào, kết quả, anh xoay người rời đi.
Diệp Đình về phòng mình tắm, thay quần áo.
Diệp Đình thay đồ ngủ xong, nằm xuống làm thế nào cũng không ngủ được. Anh muốn ôm Lăng Vi ngủ, muốn ôm cô cả đời.
Nhưng hôm nay dường như cô không muốn anh chạm vào cô lắm.
Vì vừa rồi anh quả thật rất thiếu đánh! Nhất là khi tra hỏi cô, anh cũng muốn đánh mình hai quyền, nhưng, anh thật sự không nhịn được!
Vừa nghĩ tới tim cô chừa một vị trí cho người đàn ông khác, cả người anh liền bùng cháy!
Anh ghen tỵ!
Đáng giận hơn là anh hao tổn tâm huyết chuẩn bị cho cô một hôn lễ long trọng, anh muốn tuyên bố với toàn thế giới cô là vợ anh, nhưng vừa vặn cho toàn thế giới thấy chuyện cười của anh!
Từ năm 12 tuổi, anh và Lội Dịch cắt đứt, đến 14 tuổi tự mưu sinh, anh một đường hô phong hoán vũ, cho tới bây giờ đều là người khác nể mặt anh, đều là khiến người khác mất thể diện!
Duy chỉ có lần này ——
Nói thật, anh sắp tức chết! Nhưng cô gái nhỏ đó… anh không phá hủy cô, chỉ vì yêu, chỉ vì muốn nuông chiều… có thể làm sao đây?