- Đội trưởng đội Quản lý thị trường thành Bắc tên là Lâm Chí, theo chúng tôi điều tra thì đã có nhiều lần vi phạm pháp luật khi chấp pháp, có hành vi thô bạo, cần phải xử lý.
Trương Tùng nói:
- Tôi vẫn giữ thái độ đó, đối với những người làm sai thì phải xử lý.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đồng Kiến Nhân nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Thị trưởng Trương. Theo tài liệu mà Ủy ban kỷ luật chúng tôi có thì Lâm Chí còn tồn tại một ít vấn đề kinh tế.
Đỗ Thủ Như liền kết luận:
- Như vậy thì theo trình tự tiến hành.
Hai ngày sau, đài truyền hình thành phố liền phát tin tức “Tấm gương tiêu biểu hết lòng vì công việc – Mã Hỏa Lực”. Qua đó Mã Hỏa Lực liền trở nên nổi tiếng trong cả thành phố, sau đó không ít người dân tự tổ chức đến bệnh viện thăm Mã Hỏa Lực. Đồng thời thành phố cũng hoàn thành việc điều tra Lâm Chí. Khi Lâm Chí giữ chức đội trưởng đội Quản lý thị trường thành Bắc thì đã có hành vi vi phạm pháp luật như tham ô, nhận hối lộ, bao gái nên đã bị cơ quan công an bắt.
Vương Trạch Vinh thật không ngờ mình chỉ đi đến đội Quản lý thị trường thành Bắc mà lại dẫn đến hai chuyện khác nhau như vậy. Một đó chính là làm cho Mã Hỏa Lực nổi tiếng. Mã Hỏa Lực bây giờ nổi tiếng không chỉ ở Quán Hà mà cả ở tỉnh Sơn Nam. Chuyện còn lại là làm cho đội trưởng đội Quản lý thị trường vào tù. Vương Trạch Vinh không biết đó là điều này làm mọi người càng thêm sợ hãi hắn. Lần này Mã Hỏa Lực là gặp may mắn. Vương Trạch Vinh gọi điện làm Mã Hỏa Lực sợ hãi chạy đến, kết quả có lẽ là quá sợ nên xảy ra chuyện. Lâm Chí kia có lẽ làm Vương Trạch Vinh khó chịu nên Phó thị trưởng Vương mới chỉnh hắn như vậy.
Qua mấy chuyện vừa rồi khiến cho Vương Trạch Vinh mặc dù không phải thường vụ thị ủy nhưng lực lượng của hắn còn mạnh hơn một thường vụ bình thường.
Sau khi chuyện này trôi qua, Vương Trạch Vinh đến kiểm tra công tác Cục Quản lý thị trường. Lúc này Bành Khoát đang là người phụ trách cục. Hắn biết mình có thể trở thành cục trưởng hay không là phải xem thái độ của Phó thị trưởng Vương.
- Phó cục trưởng Bành, công việc có gì khó khăn không?
Vương Trạch Vinh quan tâm mà hỏi.
Bành Khoát nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, Cục Quản lý thị trường nhất định sẽ chấp pháp văn minh, các công việc đều đang được triển khai theo trình tự.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hy vọng các anh có thể tiến hành chỉnh đốn lại hoạt động. Bây giờ nhân dân đã có cái nhìn với công tác quản lý thị trường, quyết không thể làm xấu hình tượng thành phố.
Bành Khoát nói:
- Xin Phó thị trưởng yên tâm, chúng tôi đã bắt đầu công tác kiểm tra việc chấp pháp trong vòng một tháng. Đối với những người chấp pháp trái luật sẽ được xử lý thích đáng.
Vương Trạch Vinh thấy Bành Khoát là người rất khôn khéo nên cười nói:
- Rất tốt, hy vọng tôi có thể thấy đội ngũ quản lý thị trường đủ tư cách.
Vừa kết thúc hội nghị thường ủy, phó thị trưởng thường trực Phan Tiến Di liền gọi điện cho Vương Trạch Vinh. Cuộc điện thoại này có liên quan đến việc điều chỉnh bộ máy cục Chiêu thương. Bởi vì cục trưởng Trang Chí có năng lực không đủ nên công tác thu hút đầu tư không hoàn thành. Hơn nữa người này cũng không nghe lời Vương Trạch Vinh nói. Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng chủ quản nên đưa ra đề nghị điều chỉnh bộ máy cục Chiêu thương. Kết quả Chử Quốc Quân không biết như thế nào mà tiến hành phản đối kịch liệt. Hơn nữa Đỗ Thủ Như và Trương Tùng không tỏ thái độ nên việc này không được thông qua. Vương Trạch Vinh biết được tình hình liền tức giận. Chử Quốc Quân này ăn nhầm thuốc hay sao mà mấy lần đều phản đối điều hắn đưa ra. Chử Quốc Quân có chỗ dựa là bí thư đảng ủy sở Công an Lô Chính Cường. Hắn nếu dám đối đầu với mình thì nhất định là do Lô Chính Cường ủng hộ. Vương Trạch Vinh liền gọi điện hỏi ý kiến của Hạng Nam xem Hạng gia và Lô gia có vấn đề gì.
- Bố, Lô Chính Cường trên tỉnh là như thế nào vậy?
Hạng Nam nói:
- Lô gia giống Hạng gia, đều có thế lực ở Bắc Kinh. Nhưng sau khi Lô lão gia tử chết thì Lô gia đã rơi xuống. Lô gia bây giờ chỉ có một bí thư đảng ủy sở Công an mà thôi.
Ý của Hạng Nam rất rõ ràng, Lô gia không đáng sợ. Nghe xong điều này làm Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Nếu nhà bọn họ không đấu lại Hạng gia thì sao cứ làm khó con?
Hạng Nam cười cười một tiếng mà nói:
- Việc này là ân oán cá nhân giữa bố và Lô Chính Cường. Không có gì phải lo cả. Tỉnh Sơn Nam không phải do hắn định đoạt mà. Có phải là người của hắn gây phiền phức cho con ở Quán Hà?
Vương Trạch Vinh nói:
- Vâng ạ, có một thường vụ tên Chử Quốc Quân không ngừng phản đối con trong hội nghị. Bây giờ sau khi biết được tình hình thì con cũng yên tâm. Con có thể đối phó.
Hạng Nam cười nói:
- Chủ tịch Mao đã nói một câu chính quyền quản lý súng mà.
Hạng Nam có ý gì? Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống liền trầm ngâm suy nghĩ, ý là bọn họ không quản chuyện bên dưới, tất cả do mình đối phó? Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng thấy có lý. Xem ra phải phản kích tên Chử Quốc Quân này mới được.
Nghĩ đến chuyện phản kích, Vương Trạch Vinh liền gọi điện thoại cho Lý Trấn Giang. Nếu muốn cho Chử Quốc Quân đẹp mắt thì Lý Trấn Giang chắc làm được. Thấy Vương Trạch Vinh gọi điện, Lý Trấn Giang rất cao hứng mà nói:
- Trạch Vinh, tôi tưởng cậu quên ông anh này rồi chứ. Gần đây sao không thấy lên tỉnh.
Lý Trấn Giang vẫn coi trọng Vương Trạch Vinh. Lần trước y giúp Chử Quốc Quân đến Quán Hà là định giúp Vương Trạch Vinh. Kết quả tên Chử Quốc Quân lại phản chủ, điều này làm hắn rất mất mặt. Vương Trạch Vinh nói:
- Dạo này công việc hơi bận.
- Ừ, tôi biết cậu phụ trách công tác Luân chuyển đất đai nên có không ít việc cần làm.
Sau khi nói chuyện một lúc, Lý Trấn Giang đột nhiên nói:
- Trạch Vinh, Phó cục trưởng cục Công an Vu Dương có thể tin tưởng, có chuyện gì có thể sai cậu ta đi làm.
Nghe thấy vậy Vương Trạch Vinh đột nhiên có phản ứng, xem ra Lý Trấn Giang đã có động tác:
- Lý ca xem ra làm rất sâu.
- Trạch Vinh, chỗ Vu Dương có vài thứ có tác dụng với cậu.
Công ty Tây Phong của Hạng Tâm Lam ở Huyện Đại Phường làm ăn rất tốt, bà cũng thường xuyên đến Huyện Đại Phường kiểm tra. Bởi vì có cuộc điện thoại của Lý Trấn Giang nên Vương Trạch Vinh rất tự tin có thể cho Chử Quốc Quân một đòn. Hạng Tâm Lam đến là sẽ truyền lời của Hạng Nam. Hạng Tâm Lam nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, lần này điều cháu lên Quán Hà, vẻ ngoài mặc dù là lên một bậc nhưng quyền lực ít hơn nhiều so với Bí thư huyện ủy. Tình hình tỉnh Sơn Nam rất phức tạp.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng có suy nghĩ này. Phó thị trưởng nghe thì oai nhưng ai có thể hiểu chỗ khó của một Phó thị trưởng chưa vào thường vụ. Có những lúc một Phó thị trưởng bình thường còn không quan trọng bằng một cục trưởng. Nếu không phải mọi người thấy thực lực sau lưng hắn thì có lẽ đã bị đám lãnh đạo phòng ban coi thường.
- Bố cháu rất để ý đến cháu, tin rằng không lâu nữa việc cháu vào thường vụ sẽ được giải quyết.
Hạng Tâm Lam thấy tâm trạng Vương Trạch Vinh không tốt liền an ủi. Vương Trạch Vinh uống một hợp nước rồi nói:
- Mặc dù một thường vụ không gây ra được gì nhiều nhưng nhiều kẻ muốn nhân cơ hội chèn ép cháu. Cháu chuẩn bị có hành động phản kích lại mấy kẻ luôn thích đối phó cháu.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- không phải chỉ là một thường vụ thị ủy thôi sao? Cháu cứ mạnh tay mà nhìn. Có chuyện thì bố cháu cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Mặc dù có Hạng Nam làm chỗ dựa nhưng Vương Trạch Vinh quyết định do mình tự đối phó. Hôm sau Vu Dương chủ động gọi Vương Trạch Vinh, hẹn hắn đến một quán trà ở ngoại ô. Vương Trạch Vinh mang theo Long Dũng Đình đến sơn trang đó, nơi này có hoàn cảnh rất đẹp. Phó cục trưởng cục Công an Vu Dương đã sớm chờ ở đó:
- Phó thị trưởng Vương, đây là do bạn tôi mở.
- Nơi này rất đẹp, có cả rừng trúc nên rất thoải mái.
Vương Trạch Vinh khen.
Vu Dương rót trà cho Vương Trạch Vinh rồi lấy một xấp tài liệu từ trong cặp ra:
- Phó thị trưởng Vương, ngài xem một chút nội dung.
Trong đó đều là một ít hành vi vi phạm pháp luật mà Chử Quốc Quân đã làm sau khi tới Thành phố Quán Hà như làm ô dù cho tổ chức xã hội đen, bao ba cô gái trong thành phố, hơn nữa còn thích dùng bạo lực với các cô gái. Mỗi chuyện đều có đầy đủ nội dung, địa điểm, nhân chứng.
- Anh định làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh đặt tài liệu xuống bàn rồi nói.
- Nghe Phó thị trưởng Vương.
Vương Trạch Vinh đứng dậy vỗ vai Vu Dương mà nói:
- Tôi tin anh có thể làm tốt.
Bắt tay Vu Dương, Vương Trạch Vinh đi ra ngoài. Có tài liệu này thì Chử Quốc Quân không thể chạy thoát được. Vương Trạch Vinh trên cơ bản xác định Chử Quốc Quân đã xong đời.