- Ngồi xuống đi.
Đỗ Thủ Như ở trước mặt Lương Minh Hỉ thì rất cẩn thận, hắn chỉ dám ngồi nửa mông:
- chủ nhiệm Lương, ngài có gì cần sai bảo ạ?
Đỗ Thủ Như cẩn thận mà hỏi. Lương Minh Hỉ lấy một bản tài liệu ra đưa cho Đỗ Thủ Như rồi nói:
- Anh xem đi.
Đọc hết tài liệu trong tay, Đỗ Thủ Như nói:
- Chử Quốc Quân này thật sự tồn tại vấn đề sao?
Bản tài liệu toàn bộ liên quan đến Chử Quốc Quân, nội dung bên trong đủ để đối phó Chử Quốc Quân. Lương Minh Hỉ nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu có bao nhiêu quan hệ với tên Chử Quốc Quân này.
Thì ra là chủ nhiệm Lý lo mình có tham gia vào trong đó. Đỗ Thủ Như suy nghĩ một chút về quan hệ giữa mình và Chử Quốc Quân rồi nói:
- Gần đây trong công việc hắn rất ủng hộ tôi, còn đâu không có quan hệ gì khác.
Cẩn thận mà nói gần đây Chử Quốc Quân rất hay ủng hộ Đỗ Thủ Như. Nghĩ đến mình khó khăn lắm mới kéo được Chử Quốc Quân, bây giờ lại mất, tâm trạng Đỗ Thủ Như đúng là không tốt.
- Được, cậu phải chuẩn bị cho tốt. Chuyện phát triển như thế nào thì không ai có thể nói rõ.
Lương Minh Hỉ thở dài một tiếng. Ra khỏi nhà Lương Minh Hỉ, Đỗ Thủ Như không khỏi sợ hãi. Nếu đúng theo tài liệu thì nhất định Chử Quốc Quân sẽ xảy ra chuyện. Chử Quốc Quân xảy ra chuyện thì Quán Hà sẽ như thế nào? Thường vụ bỏ trống sẽ do ai thay thế?
Lương Minh Hỉ gọi Đỗ Thủ Như đến chỉ có một mục đích là hy vọng hắn không can thiệp vào việc này. Nghĩ đến lần trước Chử Quốc Quân giới thiệu một giám đốc trên tỉnh thành với mình, tên giám đốc kia đưa một tờ chi phiếu cho nhưng hắn đã từ chối, Đỗ Thủ Như không khỏi thầm may mắn.
Ngay khi Đỗ Thủ Như lên tỉnh thì Chử Quốc Quân cũng chạy đến nhà bí thư đảng ủy sở Công an Lô Chính Cường.
Từ sau khi dựa vào Lô Chính Cường, quan hệ giữa Chử Quốc Quân và Lô Chính Cường rất thân mật. Nhưng hôm nay Lô Chính Cường không ngồi nói chuyện trong phòng khách với Chử Quốc Quân như mọi ngày mà gọi hắn vào thư phòng. Lô Chính Cường có xuất thân là quân nhân nên sách không nhiều. Lô Chính Cường nghiêm mặt nhìn Chử Quốc Quân:
- Tiểu Chử, lần này trên tỉnh có người muốn nhằm vào cậu.
Chử Quốc Quân nói:
- Đám người Lý Trấn Giang không hài lòng vì tôi nghe lời ngài.
Người đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là Lý Trấn Giang.
- Tiểu Chử, hôm nay gọi cậu đến đây là tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu có nhận hối lộ của đám xã hội đen hay không?
Chử Quốc Quân xua tay nói:
- Quyết không có việc này, xin Bí thư tin tôi.
- Thật sự không có?
- Tôi xin lấy tư cách Đảng viên cam đoan.
- Nếu thật sự như vậy thì tôi yên tâm.
Lô Chính Cường nhìn chằm chằm Chử Quốc Quân một lúc rồi nói. Chử Quốc Quân mặc dù cam đoan với Lô Chính Cường như vậy nhưng hắn rất sợ. Sau khi đến Quán Hà, hắn kiêm chức bí thư đảng ủy và cục trưởng cục Công an thành phố nên mọi việc trong cục do hắn quyết định. Mặc dù đến không lâu nhưng đã được không ít chỗ tốt.
“Ai chỉnh mình đây?” Chử Quốc Quân âm thầm tự hỏi. Từ tài liệu có thể thấy kẻ muốn chỉnh hắn hiểu rất rõ về hắn.
Chử Quốc Quân tính đến những việc mình đã làm ở Quán Hà, Chử Quốc Quân về cư bản biết ai đang chỉnh mình. Chỉ có đám người Vương Trạch Vinh và Lý Trấn Giang. Nghĩ đến bọn họ, mắt Chử Quốc Quân liền hiện ra một tia ác độc. Lần này không biết chừng hắn sẽ xong đời.
Bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa cũng nhận được tài liệu. Đây là tài liệu chuyển từ Ủy ban kỷ luật Trung ương xuống, bên trên đã viết rõ tỉnh Sơn Nam phải điều tra rõ ràng. Lương Minh Hỉ sau khi biết Đỗ Thủ Như không có giao dịch gì với Chử Quốc Quân liền báo cáo với Phùng Nhật Hoa. Nghe xong, Phùng Nhật Hoa nhìn Lương Minh Hỉ mà nói:
- Bộ máy Quán Hà điều chỉnh chưa đầy năm mà đã xuất hiện việc này, đây có lẽ là có người đứng sau giựt dây.
Lương Minh Hỉ đồng ý mà nó:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, chỉ có người như vậy mới có tài liệu chi tiết như thế.
- Anh có ý kiến gì không?
Phùng Nhật Hoa hỏi.
- Tôi nghe Bí thư.
Lương Minh Hỉ căn bản không muốn nói nhiều.
- Điều tra rồi nói.
Phùng Nhật Hoa nói.
Tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh rất nhanh đến Thành phố Quán Hà và tiến hành điều tra Chử Quốc Quân. Ngay khi Tỉnh ủy bắt đầu đến điều tra chuyện về Chử Quốc Quân, Vương Trạch Vinh cũng lên tỉnh thành và đến nhà Trương Tất Tường. Trương Tất Tường nói:
- Chuyện của Chử Quốc Quân Quán Hà, cháu biết được bao nhiêu.
Vương Trạch Vinh biết Trương Tất Tường biết tình hình của mình nên không giấu:
- Về cơ bản cháu đều biết.
- Trạch Vinh, Chử Quốc Quân lần này về cơ bản không thể thoát. Nếu hắn bị bắt thì thường vụ Quán Hà sẽ thiếu đi một người.
Trương Tất Tường nói thêm:
- Phó thị trưởng Điền Giang Hồng có lẽ cũng được điều lên tỉnh.
Vương Trạch Vinh biết chỗ dựa của Điền Giang Hồng không kém gì Hạng gia. Cô ta đến Quán Hà chỉ là quá độ mà thôi. Quán Hà thiếu hai thường vụ. Vương Trạch Vinh hiểu ý của Trương Tất Tường.
- Trạch Vinh, công tác Luân chuyển đất đai được Phó thủ tướng Lục rất chú ý. Nếu cháu có thể đạt được đột phá trong công tác thì chuyện sẽ dễ làm.
Trương Tất Tường nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trương thúc, chú cũng biết đó ạ. Luân chuyển đất đai bây giờ không thể so sánh với khi ở Huyện Đại Phường. Khi đó chỉ có mình Huyện Đại Phường, bây giờ cả nước đều tiến hành. Quán Hà không có phương diện nào trội hơn các nơi khác.
- Không nhất định phải làm trong toàn thành phố, cháu làm tốt ở Huyện Đại Phường là được.
Trương Tất Tường cười nói.
Nghe thấy vậy, mắt Vương Trạch Vinh sáng rực lên. Đây là biện pháp rất tốt.
Lần Vương Trạch Vinh lên tỉnh, các bạn học đối với hắn rất thân thiết. Thạch Vân Bình – phó giám đốc sở Chiêu thương cười nói:
- Trạch Vinh, nghe nói chú lại quản công tác Luân chuyển đất đai ở Quán Hà. Việc này từ sau khi cả nước triển khai liền bắt đầu khó làm. Mọi người đều tranh nhau thu hút đầu tư. Tôi thấy Luân chuyển đất đai phải nhằm vào các khu khó khăn, chứ các nơi phát triển thì không thực tế.
Vương Trạch Vinh đồng ý với điều này nên nói:
- Thạch ca nói rất đúng. Công tác Luân chuyển đất đai chỉ là đảm bảo trụ cột. Ưu điểm lớn nhất của công tác này chính là có thể giải quyết đất bỏ hoang. Đương nhiên đối với các huyện khó khăn càng thêm quan trọng, nó có thể làm cho nông dân thoát đói. Huyện Đại Phường sở dĩ có thể đạt được hiệu quả trong công tác này chính là do quá nghèo, mấy trăm tệ là có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của nông dân. Cho nên công tác Luân chuyển đất đai cần cả người và hoàn cảnh mới thành công.
Thạch Vân Bình nói:
- Anh bây giờ đang phụ trách việc thu hút đầu tư của toàn tỉnh. Có cơ hội anh sẽ giới thiệu mấy nhà đầu tư lớn cho chú.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên nói:
- Vậy tôi xin cảm ơn Thạch ca.
Nếu như thật sự có thể thu hút vài hạng mục lớn thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Thành phố Quán Hà. Vương Trạch Vinh bây giờ quản chính là mảng này nên đương nhiên muốn có đột phá.
Lúc này đột nhiên Tào Hưng Hạo nói:
- Trạch Vinh, lão Tào này không giúp gì cho cậu hay sao mà không mời rượu anh?
Vương Trạch Vinh rót một chén rượu rồi mời:
- Tào ca nói gì vậy. Anh giúp tôi rất nhiều.
Tào Hưng Hạo uống xong chén rượu rồi nói:
- Trạch Vinh, cậu nói thật với tôi xem. Lão Đỗ và lão Trương có phải đấu nhau hay không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cũng không có gì, hai người bọn họ đối với tôi rất được.
Tào Hưng Hạo lớn tiếng mắng:
- Mẹ kiếp, đều là bạn học của nhau mà.
Vương Trạch Vinh biết đám bạn học trên tỉnh đều có không ít quan hệ nên biết được chuyện ở Quán Hà. Vương Trạch Vinh không muốn nói loạn ở đây nên nói:
- Tôi không mấy khi có cơ hội lên tỉnh, hôm nay mọi người phải uống say mới về đó.
Nhâm Trạch Hải nói:
- Trạch Vinh rất nhanh sẽ có cơ hội.
Hắn là người ở văn phòng ủy ban tỉnh nên nguồn tin rất nhiều. Vương Trạch Vinh đoán hắn có lẽ nghe được ít đầu mối nhưng không chịu nói. Chu Duy Chính nói:
- Lão Nhâm mỗi lần nói chuyện đều thần bí như vậy. Trạch Vinh có gì tốt thì lão nói ra cho mọi người biết và chia vui cái nào.
Hắn cũng rất coi trọng Vương Trạch Vinh, nếu như Vương Trạch Vinh có thể phát triển thì hắn rất vui được thấy. Nhâm Trạch Hải cười nói:
- Nếu như có thường vụ bị điều đi thì Trạch Vinh có phải là có cơ hội không?
Nguyễn Dũng nói:
- Tình hình rất phức tạp, mặc dù có cơ hội nhưng phải mau chóng thao tác thì mới được.
Mọi người ở đây đều có nhiều kinh nghiệm trong chốn quan trường nên biết rõ thao tác và không là rất khác nhau. Không ít người nghĩ năng lực của mình mạnh nên không đi hoạt động, kết quả mất cơ hội.
Mọi người nói chuyện tình hình phát triển của bản thân rồi nói đến tình hình của các bạn học khác.
Vương Trạch Vinh uống nhiều nhất, mặc dù hắn không say nhưng phải đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi hắn từ toilet đi ra, đi ngang qua một phòng thì có người gọi hắn:
- Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy một bạn học cũ hồi đại học của mình là Lôi Đào.
- Lôi Đào.
Vương Trạch Vinh thấy Lôi Đào không thay đổi gì nhiều, bên cạnh hắn có một người phụ nữ. Trên bàn còn có hai người nữa đang uống rượu.
- Ha ha, tôi cứ ngờ ngợ không biết có phải là ông không.
Lôi Đào đứng dậy kéo Vương Trạch Vinh đi tới bắt phải uống vài chén.
- Đây là bạn học cùng đại học của tôi - Vương Trạch Vinh, người huyện Khai Hà.
Lôi Đào giới thiệu hai người kia, sau đó giới thiệu với Vương Trạch Vinh:
- Đây là bạn tốt của tôi. Đây là Trương Trung Đông – quan lớn đó. Đang là Phó chánh văn phòng cục Xây dựng thành phố Chiếu Đông. Đây là Mã Đại, giám đốc công ty Bảo Toàn, rất có năng lực.
Mã Đại nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Có thể uống một chén thì sẽ là bạn.
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn hắn. Lôi Đào chỉ vào người phụ nữ bên cạnh mình mà nói:
- Đây là Trương Thủy Tiên, được chứ?
Người phụ nữ này cười cười với Vương Trạch Vinh nhưng vẻ mặt của cô ta làm hắn rất khó chịu. Cô ả rõ ràng lộ ra ánh mắt xem thường. Vương Trạch Vinh nhìn mấy người liền có chút khó hiểu không biết thằng ranh Lôi Đào này quan hệ với hạng người gì.
- Vương Trạch Vinh, ông bây giờ đang làm gì ở huyện Khai Hà. Nếu không ổn thì lên thành phố Chiếu Đông, tôi giúp.
Lôi Đào như muốn thể hiện năng lực của mình nên vỗ ngực nói.
- Lão Lôi, ông bây giờ đang làm gì ở thành phố Chiếu Đông?
Vương Trạch Vinh hỏi, lúc còn đi học hắn nghe nói Lôi Đào có chỗ dựa. Lôi Đào nói:
- Tôi bây giờ đang mở một công ty địa ốc.
Nhắc đến công ty của mình, Lôi Đào liền ưỡn ngực lên. Theo hắn biết thì trong đám bạn học mình là người nhiều tiền nhất. Lúc này Mã Đại nói:
- Vương Trạch Vinh hả. Hiếm khi thấy lão Lôi giới thiệu bạn cũ với tôi. Xem ra anh ta đối với cậu khá được. Uống chén này thì ông anh này coi cậu là bạn.
Thấy Mã Đại đưa chén lớn tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chẳng lẽ không uống thì không làm bạn được sao.
Lôi Đào nói:
- Anh ta là như vậy đó. Ông uống được thì uống.
Không ngờ Lôi Đào lại nói giúp mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi chẳng lẽ lại làm ông mất mặt, tôi cũng uống chén lớn.
Vương Trạch Vinh cầm chai rót đầy chén lớn rồi giơ lên uống cạn:
- Tốt. Mã Đại này làm bạn với cậu.
Trương Trung Đông thấy Vương Trạch Vinh rất tự tin nên thầm nghi hoặc về thân phận của hắn:
- Trạch Vinh, cậu bây giờ đang làm gì ở huyện Khai Hà?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi bây giờ không còn làm ở huyện Khai Hà nữa, tôi đến ủy ban Thành phố Quán Hà làm việc rồi.
Trương Trung Đông ồ một tiếng rồi không hỏi nữa. Hắn không biết mấy về chuyện ở Thành phố Quán Hà. Hơn nữa Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy nên chắc không phải quan to. Đang khi nói chuyện thì một người thanh niên từ ngoài đi vào rồi nói:
- Lôi Đào, đừng bảo tôi không nói đạo nghĩa. Mảnh đất đó tôi trả 4 triệu.
Lôi Đào nói:
- Hồng ca, anh nói thì dễ dàng. Mảnh đất mười mấy triệu mà anh bỏ ra có bốn triệu mà đòi lấy ư. Tôi lỗ nặng.
Người thanh niên kia nói:
- Ý của cậu là không nhả ra?
Mã Đại lúc này nói:
- Ngưu Cường Hồng, đừng nghĩ có ông bố là Phó thị trưởng là rất giỏi.
Ngưu Cường Hồng huýt sáo một tiếng thì bên ngoài có mấy tên đại hán cao to đi vào. Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Mình hình như gặp đám xã hội đen đàm phán vậy.
Trương Trung Đông nói với Ngưu Cường Hồng:
- Ngưu Cường Hồng, hôm nay Tiểu Lôi mời tôi đến đây chính là muốn làm người trung gian. Anh xem như thế này có được không, hai người nhường một chút, tìm một cái giá hợp lý.
- Lôi Đào hả? Anh đứng sang bên đi, nơi đây không có việc của anh. Hôm nay tôi nhất định phải lấy được mảnh đất đó với giá bốn triệu. Trả bốn triệu là nể mặt các người, nếu không tôi không dễ nói chuyện vậy đâu?
- Có chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh hỏi Lôi Đào:
- Trạch Vinh, hôm nay tôi không nên gọi ông vào mới phải. Không có chuyện của ông đâu.
Lôi Đào rất trượng nghĩa. Vương Trạch Vinh thấy Lôi Đào không muốn kéo mình xuống nước nên hắn quyết định giúp. Vương Trạch Vinh nói với Ngưu Cường Hồng:
- Anh Ngưu hả, tôi là bạn học của Lôi Đào, không phải chỉ là mấy triệu thôi sao? Mọi người ngồi xuống nói chuyện có được không?
Không phải vài triệu ư?
Ngưu Cường Hồng cười phá lên rồi nói:
- Thú vị, thú vị, giống như mày nhiều tiền lắm nhỉ.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn xen vào, Lôi Đào lắc đầu kéo hắn lại mà nói:
- Trạch Vinh, việc này ông không quản được đâu. Bố hắn là Phó thị trưởng thành phố Chiếu Đông đấy.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lôi Đào nói:
- Là như thế này, trong tay tôi có một mảnh đất ở vị trí khá tốt, bây giờ đất ở đó nóng và giá tăng nhanh. Tôi chuẩn bị bán đi thì tên Ngưu Cường Hồng này tìm tới cửa và trả giá bốn triệu. Ông nói tôi sao có thể bán với giá thấp như vậy.
- Sao ông không đi kiện hắn?
Vương Trạch Vinh hỏi. Lôi Đào nói:
- Trước kia khi ông già của tôi còn đương chức thì ai dám gây chuyện với tôi. Bây giờ lão già đã lui xuống thì thằng nào cũng dám gây khó dễ. Hơn nữa có kiện cũng như không. Hơn nữa ông cũng thấy đó, mấy thằng này đều là côn đồ, tôi không thể dây vào. Tôi vốn định mời Mã Đại và Lôi Đào ra hòa giải, xem ra hắn không nể mặt ai.
- Thằng ranh kia, nghe Lôi Đào giới thiệu thì mày nghĩ xem có thể giúp được hắn không?
Ngưu Cường Hồng ngồi đó mà trào phúng nhìn Lôi Đào và Vương Trạch Vinh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Bố anh là Phó thị trưởng thành phố Chiếu Đông?
Vương Trạch Vinh hỏi Ngưu Cường Hồng. Thấy đám thiếu gia này hoành hành như vậy, Vương Trạch Vinh thấy rất thú vị. Ngưu Cường Hồng căn bản không thèm để ý đến Vương Trạch Vinh, không buồn trả lời. Mã Đại lớn tiếng nói:
- Lôi Đào, không cần nhiều lời. Để cho bọn chúng lại đây. Muốn ăn cướp thì phải bước qua thằng Mã Đại này đã.
Một tên lưu manh nói với Mã Đại:
- Mã Đại, có phải mày muốn chết không. Mày gọi toàn bộ công ty Bảo Toàn của mày đến đây xem công ty Long Tường bọn tao có giết chết hết bọn mày không?
Không phải người xã hội đen. Vương Trạch Vinh nghe thấy như vậy liền biết đám người này đều là công ty vệ sĩ.
- Trạch Vinh, sao lại chạy đến đây ngồi thế. Chúng tôi tìm cậu khắp nơi.
Quách Cương cười cười đi vào thấy không khí trong phòng liền nhíu mày nói:
- Sao lại khẩn trương như vậy.
Nhìn bộ đồng phục đội trưởng đội cảnh sát giao thông tỉnh của Quách Cương, người trong phòng đều ngây ra. Đây mới là quan to.
Thấy Quách Cương đi vào, Vương Trạch Vinh nói:
- Quách ca đến vừa đúng lúc. Ở trong này có người muốn dùng bốn triệu để ép người ta bán cho mnahr đất giá mười mấy triệu. Anh thấy công bằng không?
- Có gì vậy?
Đang khi Vương Trạch Vinh nói chuyện thì Nguyễn Dũng đã đi vào.
Mọi người vừa nhìn thì càng thêm sợ. Qua bộ đồng phục mà Nguyễn Dũng đang mặc, mọi người có thể thấy được cấp bậc của hắn.
Người công ty Long Tường liền sợ hãi. Đụng phải lãnh đạo sở Công an tỉnh, bọn họ sao dám làm gì chứ?
Thú vị nhất chính là Nhâm Trạch Hải móc thẻ công tác ra mà nói:
- Tôi là người ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, không biết anh ép người ta bán đất có phải là ý của bố anh.
Ngưu Cường Hồng vốn đang ngạo mạn liền vội vàng cúi đầu xuống. Hắn vốn tưởng ông già Lôi Đào lui ra thì sẽ không có chỗ dựa nào vậy mà. Ngưu Cường Hồng đâu dám nói bố mình ra nên vội vàng cười nói:
- Lôi ca, Lôi ca, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.
Hắn cũng biết những người này vì Vương Trạch Vinh mà đến nên nói:
- Ông anh, thằng em có mắt không thấy Thái Sơn. Anh bỏ qua cho thằng em này. Em xin cạn chén này để chuộc lỗi với anh.
Ngưu Cường Hồng sợ Vương Trạch Vinh không đồng ý nên vội vàng giơ chén lên uống.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì. Bố Ngưu Cường Hồng là Phó thị trưởng nên hắn không việc gì tự nhiên đắc tội. Vì thế nói với Ngưu Cường Hồng:
- Vậy còn định mua mảnh đất đó nữa hay không?
- Không mua, không mua.
Ngưu Cường Hồng vội vàng xua tay nói.
Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Ngưu Cường Hồng nói:
- Các anh từ từ ăn, toàn bộ chi phí hôm nay do thằng em này mời.
Nói xong hắn liền dẫn người vội vàng chạy ra ngoài. Thấy Ngưu Cường Hồng đi rồi, Vương Trạch Vinh trêu đùa:
- Mấy ông anh lợi hại thật, thằng em này muốn hòa giải mà người ta không để ý. Sau lưng người ta có chỗ dựa là Phó thị trưởng mà. Xem ra Phó thị trưởng cũng sợ mấy người các anh.
Tào Hưng Hạo nói:
- Cậu không phải Phó thị trưởng sao, nói thân phận của mình ra thì không phải làm hắn sợ chết khiếp sao?
- Phó thị trưởng.
Nghe Tào Hưng Hạo nói, Lôi Đào trợn mắt há mồm. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ bạn học không có chỗ dựa nào của mình lại thành Phó thị trưởng. Việc này không chỉ có hắn là chấn động, ngay cả Trương Trung Đông đang ngồi đó cũng đứng bật dậy. Sau khi thấy Nhâm Trạch Hải đưa thẻ công tác ra, hắn biết chức quan của mình quá nhỏ. Bây giờ biết Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại mình đã nghe một chút tin tức về Vương Trạch Vinh. Hắn không khỏi thầm nghĩ “Sao mình không nghĩ ra hắn nhỉ”
Thành phố Quán Hà lần này coi như đã xảy ra một cơn động đất lớn. Bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Chử Quốc Quân bị bắt. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Thành phố Quán Hà như thế nào thì không ai biết?
Đỗ Thủ Như và Trương Tùng càng thêm lo lắng quyền lực ở thành phố sau khi Chử Quốc Quân bị bắt. Đỗ Thủ Như đến Thành phố Quán Hà đã được gần năm nhưng các thường vụ Quán Hà vẫn không dựa vào hắn. Lúc đầu hắn nghĩ nhanh chóng khống chế được Quán Hà, bây giờ không thực hiện được. Hắn là người lo lắng hơn ai hết. Điều này nói rõ một vấn đề rất quan trọng đó là năng lực khống chế của hắn không tốt. Nếu tiếp tục như vậy thì người ở Thành phố Quán Hà sẽ thấy hắn như thế nào, chủ nhiệm Lương sẽ nhìn hắn như thế nào?
Đỗ Thủ Như vội vàng chạy đến tỉnh thành và đến ngay chỗ của Lương Minh Hỉ:
- Chủ nhiệm Lương, không biết ngài có chỉ thị gì với công tác của Quán Hà hay không?
- Tiểu Đỗ, lần này Chử Quốc Quân xảy ra chuyện, trên tỉnh đúng là có ý kiến với cậu.
Lương Minh Hỉ dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đối với lãnh đạo một thành phố, đặc biệt là Bí thư thị ủy như cậu thì cấp trên đưa ra các tiêu chuẩn gì thì cậu phải biết. Đó chính là khống chế nơi mình quản lý. Tục ngữ nói phải đảm bảo yên bình cho một nơi, vậy làm như thế nào mới được như vậy? Cậu là Bí thư thị ủy mà không nắm giữ được thành phố mình quản lý, cấp trên sao có thể tin tưởng để cậu tiếp tục ngồi ở vị trí đó.
Nghe thấy trên tỉnh có cái nhìn với mình, Đỗ Thủ Như hốt hoảng nói:
- Chủ nhiệm Lương, ngài cũng biết những người ở Quán Hà không ai phục ai.
Lương Minh Hỉ xua tay mà nói:
- Chử Quốc Quân đã bị bắt, Tiểu Điền cũng sẽ được điều lên tỉnh.
Điền Giang Hồng sẽ bị điều đi đó là điều Đỗ Thủ Như không ngờ đến. Hắn rất chấn động.
- Tiểu Đỗ, phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết. Triển khai công việc chỉ dựa vào một mình cậu thì không được.
Đỗ Thủ Như từ trên tỉnh về liền lập tức gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, lâu rồi anh em ta không ngồi với nhau, hôm nay chúng ta gặp mặt chút.
Vương Trạch Vinh không hiểu ý của đối phương nên nói:
- Bí thư Đỗ đã gọi thì tôi lập tức sẽ đến.
Lời nói của Lương Minh Hỉ làm cho Đỗ Thủ Như hiểu rõ nguyên nhân mà mình vẫn chưa có thể chính thức nắm giữ Quán Hà vào tay. Đó là hắn vẫn luôn bài xích Vương Trạch Vinh. Nếu như năng lực của Vương Trạch Vinh quá mạnh mà không ngăn cản được thì sao không lợi dụng hắn để mà khống chế Quán Hà. Điều này làm cho Đỗ Thủ Như muốn thể hiện ý tốt của mình đối với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, công tác gần đây có thuận lợi chứ.
Đỗ Thủ Như và Vương Trạch Vinh uống vài chén liền hỏi.
- Điểm quan trọng của công tác Luân chuyển đất đai đó là cho thuê được ruộng đất, điều này cần phải có các nhà đầu tư lớn tham gia. Bây giờ cả nước đều tiến hành triển khai công tác này nên Quán Hà cũng gặp nhiều khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói. Đỗ Thủ Như rót rượu vào chén cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Triển khai công tác là cả một quá trình, không cần phải quá gấp. Cậu cần anh ủng hộ gì thì cứ nói, anh sẽ toàn lực ủng hộ cậu.
Nghe thấy lời này, Vương Trạch Vinh cảm thấy tâm trạng Đỗ Thủ Như đã thay đổi hơn trước nhiều nên nói:
- Cảm ơn Bí thư Đỗ đã ủng hộ.
- Cậu đó, sao lại gọi anh là Bí thư Đỗ. Đã nói nếu chỉ có hai người thì gọi anh là Đỗ ca cho thân thiết cơ mà.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng muốn cải thiện quan hệ với Đỗ Thủ Như. Người ta dù sao cũng là Bí thư thị ủy.
- Như vậy gọi anh là Đỗ ca.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Vậy mới được chứ.
Đỗ Thủ Như cười tươi ra mặt mà nói:
- Trạch Vinh, năng lực công tác của cậu rất mạnh, có danh tiếng rất lớn trong mắt quần chúng nhân dân. Thị ủy dự định sẽ tăng thêm trọng trách cho cậu. Tôi sẽ báo cáo tình hình của cậu lên cấp trên.
- Cảm ơn Đỗ ca đã giúp.
Vương Trạch Vinh biết đây là Đỗ Thủ Như muốn ủng hộ mình vào thường vụ nên nói:
- Thực ra tôi vẫn luôn kính trọng Đỗ ca. Tôi vẫn luôn ủng hộ công tác của anh.
Vương Trạch Vinh nhận được chỗ tốt nên biết mình cũng cần thể hiện một chút. Đỗ Thủ Như nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền yên tâm. Vương Trạch Vinh nếu như thật sự ủng hộ hắn thì tình hình Quán Hà nhất định sẽ có thay đổi rất lớn.
Hai người ngồi một lúc nữa rồi rời đi. Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đôi khi thỏa hiệp cũng là một biện pháp. Hôm nay nói chuyện với Đỗ Thủ Như thì rõ ràng thấy hắn ta muốn liên minh với mình. Mà mình nếu có Đỗ Thủ Như trợ giúp thì công tác tiếp theo sẽ càng thêm thuận lợi, điều này rất có lợi cho mình. Vương Trạch Vinh về nhà tắm rồi dựa lưng vào sô pha xem Tv. Bây giờ trên Tv nói rất nhiều đến chính sách Luân chuyển đất đai.
Vương Trạch Vinh thấy các nơi tuyên truyền rất nhiều, hắn biết đây là điểm mình vẫn coi nhẹ. Công việc dù là đang làm nhiều nhưng lại không tiến hành tuyên truyền. Vương Trạch Vinh nghĩ đến lần trước Trương Tất Trường nhắc đến Huyện Đại Phường, hắn quyết định phải đến Huyện Đại Phường xem một chút, thuận tiện hỏi xem vấn đề tuyên truyền.
- Phó thị trưởng Vương, tôi mát xa đầu cho ngài nhé.
Long Hương Băng thấy Vương Trạch Vinh nhăn mặt liền nhỏ giọng nói. Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy Long Hương Băng đang mặc một chiếc váy rộng nên không thể thấy các điểm nổi bật. Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Lần trước sau khi Long Hương Băng mát xa cho mình, hắn cảm thấy Long Hương Băng rất có kỹ thuật. Long Hương Băng đứng đằng sau Vương Trạch Vinh rồi bắt đầu xoa bóp, trong lòng nàng thấy rất vui vẻ vì đã giúp được người trong mộng. Kỹ thuật của Long Hương Băng rất tốt, đầu của Vương Trạch Vinh cứ để thẳng đứng nên hơi khó chịu. Vì vậy Long Hương Băng hơi ấn đầu Vương Trạch Vinh vào ngực mình.
Mới đầu Vương Trạch Vinh còn không chú ý nhưng rất nhanh hắn thấy đầu mình dựa vào giữa hai bộ phận mềm mại.