Lời Hổ Phách dễ nghe, nhưng trên thực tế tương đương như chưa nói. Rốt cuộc cũng là từ chỗ Đại thái thái tới, không giống Tân Cúc, là đồng cam cộng khổ. Nghĩ vậy, tâm tư Đông Thanh liền phai nhạt. Nói:” Ta còn muốn suy nghĩ — ngày mai sẽ trả lời với phu nhân, ngươi xem được không!” Mấy ngày nay Hầu Gia đều nghỉ ở chỗ phu nhân, buổi tối liền không cho các nàng trực đêm. Đây là biết thời biết thế nhân tình không ai biết.”Được a!” Hổ Phách cười nói,” Ta nghe Đông Thanh tỷ.” Hai người hàn huyên vài câu, Hổ Phách đứng dậy trở về phòng mình. Đông Thanh suy nghĩ, đi tìm Tân Cúc, đem chuyện này nói cho Tân Cúc.
Tân Cúc nghe xong oán trách:” Ngươi đây là trong trứng chim còn chọn xương cốt. Trong phủ trừ bỏ vài vị chủ tử có thể ngẩng đầu ững ngực đi lại nội viện, ví dụ như là Bạch tổng quản gặp phu nhân, cũng không phải cẩn thận canh cánh xem sắc mặt làm việc. Ta coi Vạn Đại Hiển không tồi, hơn nữa phu nhân đem hắn an bài ở trướng phòng, về sau còn muốn dùng hắn nhiều. Ngươi gả đi qua, có thể giúp phu nhân, Vạn gia thấy ngươi đi lại ở trước mặt phu nhân, cũng không dám xem nhẹ ngươi. Lại là con dâu trưởng, ngươi có cái gì không hài lòng.” Giọng điệu rất coi thường thái độ của nàng.
Đông Thanh chỉ cảm thấy tâm tư đầy bụng không chỗ nói, ở trong phòng Tân Cúc ngồi một hồi, bất mãn trở về phòng.
Đâm đầu đụng Trúc Hương.
Nàng mỗi ngày vội vàng đi lấy ba bữa cơm đến phòng tẩy y tương, sớm đi trễ về, không thường gặp gỡ.
“Xong việc rồi.” Đông Thanh cười chào hỏi Trúc Hương.
Trúc Hương khom đầu gối cấp nàng hành lễ:” Đông Thanh tỷ tỷ, đã trễ thế này, ngài như thế nào còn không đi nghỉ.”
Đông Thanh rất buồn khổ, tươi cười không khỏi có chút miễn cưỡng, trong gió đêm phần phật lộ ra chút thê lương.
Trúc Hương thấy rõ ràng, nghĩ đến trước kia nàng chiếu cố mình, cười nói:” Hôm nay phòng bếp làm đậu phụ vàng cho thái phu nhân ăn đêm, cho ta mấy khối, tỷ tỷ muốn nếm thử hay không?”
Đông Thanh nghĩ đêm dài, ở trong phòng cũng làm thêu thùa may vá, cười ứng, cùng Trúc Hương đi phòng nàng.
Trúc Hương cũng trụ một mình, bên cạnh chỗ mấy tiểu nha hoàn ở, nàng gõ cửa phân phó tiểu nha hoàn đi lấy nước ấm, sau đó cùng Đông Thanh ngồi trên kháng, đem giấy dầu gói đậu phụ vàng đổ ra đĩa sứ thanh hoa, xoay người lấy ra một gói đại hồng bào ra:”…… Cái này là lúc đông chí Đỗ mama thưởng. Tỷ tỷ nếm thử.”
Đông Thanh thấy nàng tuổi nhỏ, làm việc trầm ổn không nói, lệnh ra liền lập tức hành, lại giao du rộng rãi, có dáng vẻ đại nha hoàn có thể diện, mình không thể so, vì phạm kiêng kị Ngũ phu nhân, mỗi ngày chỉ có thể ngốc ở phòng làm thêu thùa may vá, thần sắc không khỏi hoảng hốt.
Trúc Hương nhìn thấy nàng bụng đầy tâm tư, biết mình nhỏ tuổi, lại không phải cùng tiến vào hầu hạ phu nhân cùng lúc, nàng sẽ không nói chuyện trong lòng cùng mình, cũng không trả lời, giống như bình thường ở phía sau bình phong thay đổi xiêm y, chỉ chờ nước ấm đến đây sẽ pha trà, nói cùng nàng mấy câu.
Nhưng nàng thay xong xiêm y nhưng nước ấm cũng không có đến, lại thấy thần sắc Đông Thanh có chút ngây ngốc ngồi ở nơi đó, nàng không tiện mạo muội hỏi cái gì, cười nói:” Như thế nào nước ấm còn không có đến? Ta đi nhìn xem!” Nói xong ra cửa, lại kêu tiểu nha hoàn đi thúc giục. Mới vừa trở lại trong phòng ngồi, có người gõ cửa.
Đi vào là Lục Vân, mang nước ấm tiến vào:” Nghe nói muội muội nơi này có khách…… Đây là phu nhân không dùng, ta thuận tay mang lại đây!”
Trúc Hương vội đứng dậy nhường chỗ ngồi mời nàng cùng uống trà.
Lục Vân cùng Hồng Tú lại bất đồng với Trúc Hương, các nàng nguyên là đi theo Nguyên Nương, ở trước mặt Thập Nhất Nương thật cẩn thận không dám đi sai một bước, ở trước mặt đám người Đông Thanh, Trúc Hương mặt cũng có nhiều nịnh nọt, thường làm hài làm tất cho các nàng. Nhưng Đông Thanh thêu thùa may vá vốn rất tốt, lại nhàn rỗi, các nàng không tiện nịnh bợ, Tân Cúc có bao nhiêu thu bấy nhiêu, một tiếng” Vất vả” liền đuổi người. Hổ Phách đồ vật thì thu, làm sai thì phạt. Chỉ có Trúc Hương, thấy người ngọt ngào cười, có khi còn có lễ, các nàng đều thực thích. Thấy Trúc Hương lưu nàng uống trà, vội nhanh chóng đi pha trà.
“Hầu Gia nghỉ ở chỗ phu nhân!” Đông Thanh thấy Lục Vân thực nhàn rỗi, thuận miệng hỏi.
Lục Vân dùng khay sơn hồng nạm vàng hoa hải đường mang ba chung trà đi qua:” Không có, đi chỗ Kiều di nương.”
Đông Thanh ngẩn ra:” Như thế nào đi chỗ Kiều di nương?”
Trúc Hương đi qua giúp đỡ đem trà bày lên, chuyển chỗ cho Lục Vân ngồi lên kháng.
“Vốn là ngày của Kiều di nương.” Lục Vân không cho là đúng cười ngồi lên kháng.
“Nhưng mấy ngày trước đây không phải Hầu Gia vẫn nghỉ ở chỗ phu nhân……”
” Ai biết tâm tư Hầu Gia.” Lục Vân nghe xong cười nói,” Ăn cơm xong lúc trở về đều tốt, thấy màn trướng mới đổi liền trầm mặt, sau đó đứng dậy đi chỗ Kiều di nương. Ta thấy dáng vẻ phu nhân, giống như nhẹ nhàng thở ra. Đi đông sương phòng– ngày mai Đại tiểu thư khởi hành đi Tây Sơn, bồi Nhị phu nhân qua năm.”
Trúc Hương chỉ cái đĩa đậu phụ vàng:” Nếm thử xem hương vị như thế nào?”
Lục Vân vội nhặt một cái:” Ăn ngon…… Nếu ngọt một chút thì tốt lắm!”
Trúc Hương đem cái đĩa dịch tới chỗ Đông Thanh, cười nói:” Là làm cho thái phu nhân.”
Đông Thanh có chút không yên lòng nhặt một cái, nói: “Chuyện này có quan hệ gì với việc đổi màn trướng mới không?”
Lục Vân vội đem miệng đậu phụ vàng nuốt xuống, nói:” Cho nên nói đoán không ra tâm tư Hầu Gia a! Lại nói tiếp, màn trướng kia là Hầu Gia chính mình cho đổi, buổi chiều nhìn thấy còn nói phu nhân đổi rất kịp thời, đến buổi tối, thấy màn trướng giống như nhớ tới chuyện gì không tốt……” Lại nói,” Ai nha, Hầu Gia luôn luôn vui buồn bất thường. Trước kia có phòng tốt không ở, mỗi ngày đều ở bán nguyệt phán. Hiện tại đã tốt hơn ít nhất mỗi ngày đều ngủ ở trong phòng.”
Trúc Hương thấy nàng nói chuyện rất thú vị, cười nói:” Chẳng lẽ Bán Nguyệt Phán không phải là phòng ở?”
” Bán nguyệt phán kia thật ra không phải phòng ở.” Lục Vân uống ngụm trà, chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp,” Lúc ta làm tiểu nha hoàn từng Đi Bán Nguyệt Phán truyền lời cho Hầu Gia một lần…… Đó là nhà cỏ tranh ba gian, bốn phía toàn nước, chỉ có cái cầu gỗ sơn đỏ.”
” Không nhìn lầm.” Lục Vân cười nói,” Bên ngoài dùng bùn đất làm tường, bên trên lợp cỏ tranh, còn có lò đất cùng ròng rọc kéo nước. Chính là dạng nhà cỏ tranh ở thôn quê.” Vừa cười nói,” Ta lúc ấy cũng thấy kỳ quái, Hầu Gia như thế nào lại đi ở loại địa phương này. Còn cố ý hỏi Bảo Lan tỷ tỷ đại nha hoàn trước kia, Bảo Lan tỷ tỷ cũng nói không biết……”
Trúc Hương thấy đề tài càng nói càng xa, cười nói:” Đây là phủ của Hầu Gia, hắn muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó. Chúng ta làm nha hoàn, chỉ cần hầu hạ là được.” Sau đó chuyển đề tài,” Lục Vân tỷ tỷ cảm thấy trà này thế nào? Ta nếm thấy có hương cam thuần.”
” Đây là Đỗ mama cho đúng không?” Lục Vân gật đầu,” Đỗ mama yêu thích nhất chính là uống đại hồng bào, thái phu nhân hàng năm đều phải thưởng hai cân cho lão nhân gia nàng.”
Hai người nói chuyện phiếm, đem chuyện trong phòng Thập Nhất Nương chuyển sang hướng khác.
Uống trà, ăn hai khối điểm tâm, Lục Vân thấy Đông Thanh vẫn không có mở miệng nói chuyện, thì cảm thấy mình đường đột— Đông Thanh lúc này tìm Trúc Hương, chắc là có việc. Trúc Hương thuận miệng lưu mình uống trà, mà mình không có nghĩ nhiều, nên đã thật sự ngồi xuống.
Nàng nói hai câu, sau đó đứng dậy cáo từ:” Sáng mai là ta trực ban.”
Trúc Hương nghe xong cũng không tốt tiện giữ nàng, tiễn nàng ra cửa, trở về bồi Đông Thanh ngồi, cười nói:” Lục Vân hoạt bát, Hồng Tú thành thật. Bất quá tính tình hai người đều thực ôn thuận.”
Đông Thanh gật đầu qua loa, muốn hồi phòng mình, lại không nghĩ một mình cô đơn, suy tư một lát, nên nói chuyện phu nhân vì nàng làm mai mối.
Trúc Hương nghe xong có chút giật mình nhìn nàng:” Đông Thanh tỷ, ta nói ý tứ của ta. Nếu ngươi cảm thấy không đúng, cũng đừng tức giận.”
Đông Thanh nghe Trúc Hương nói lời chính trực như vậy, tinh thần rung lên, ánh mắt chờ mong nhìn nàng:” Ngươi giống như muội muội của ta, ta như thế nào lại tức giận.”
Trúc Hương vẫn châm chước một chút mới nói:” Ta cũng nghe người ta nói, gả cho nam tử hán, gả cho người biết mặc y phục biết ăn cơm. Đông Thanh tỷ nếu muốn gả cho người có thể mặc y phục ăn cơm. Ta coi Vạn Đại Hiển không tồi.”
Nói chuyện giống như Tân Cúc!
Đông Thanh kinh ngạc nhìn Trúc Hương, không khỏi có vài phần thất vọng.
” Tỷ tỷ suy nghĩ cẩn thận lại.” Giọng điệu Trúc Hương mang theo vài phần khuyên nhủ,” Mượn ta mà nói. Lúc ở nhà mỗi ngày bị kế mẫu mắt lạnh nhìn chằm chằm, cảm thấy mình làm cái gì cũng đều sai, càng nghĩ như vậy, lúc làm việc liền càng sợ sai, liền càng sợ hãi, kết quả càng lộ nhiều sai sót, kế mẫu nhìn thấy càng nhíu mày, ta càng sợ hãi. Sau đến phủ, làm tiểu nha hoàn, phát hiện người phải tự mình dụng tâm làm việc, so với mọi người bên cạnh làm phải mau, làm phải tốt hơn. Sau lại đến trong phòng phu nhân, tỷ tỷ thường nói cho ta chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, chỉ cho ta cách làm xiêm y, nói cho ta cách làm hài miệt, ta ăn mặc làm sạch sẽ trở về, làm hài cũng hợp chân cha, cha thấy ta cao hứng nhiều hơn lên, lá gan của ta cũng dần dần lớn lên. Có việc gì dám tự mình ra chủ ý. Sau lại đi theo phu nhân gả đến phủ, cho ta quản riêng một hạng mục. Ta thật cẩn thận, cũng không có làm ra sai lầm gì. Đi đường cũng dám ngẩng cao đầu, nói chuyện cũng dám lớn tiếng—người là trình độ biết nói gì làm gì. Vạn Đại Hiển hiện giờ chỉ là gã sai vặt trong trướng phòng. Hắn là người thông minh lại chịu học, ngày nào đó làm được quản sự, tự nhiên là sẽ không giống. Phủ này nhóm đại nha hoàn mama quản sự có thể diện, người nào không phải từng bước từng bước đi tới như vậy.”
Đông Thanh cúi đầu tự hỏi.
Trúc Hương thấy cũng không quấy rầy nàng, lẳng lặng châm cho nàng một ly trà nữa, kêu tiểu nha hoàn mang nước ấm đến tắm rửa.
Tiểu nha hoàn kia mặt lộ vẻ khó xử.
” Làm sao vậy?” Trúc Hương luôn luôn không phải loại đối xử cường ngạnh với người ngoài.
Tiểu nha hoàn lẩm bẩm:” Vừa rồi ngươi nói muốn uống trà, chúng ta đi phòng bếp nhỏ lấy nước ấm, kết quả Tú Duyên canh giữ ở nơi đó…… Nói Hầu Gia nghỉ ở trong phòng Kiều di nương, chỉ sợ bất chợt muốn nước ấm, bảo chúng ta trước hết chờ.”
Phòng bếp Thập Nhất Nương bên kia là Thập Nhất Nương dùng, phòng bếp nhỏ đông viện là vài vị di nương cùng nha hoàn mama trong viện dùng chung. Trúc Hương nghe xong cười nói:” Ngươi đi nhìn xem. Có liền mang đến. Không có nói sau.”
Tiểu nha hoàn trả lời mà đi.
Trong phòng Đông Thanh đã nghe đến. Không khỏi cau mày: “Tú Duyên này, cũng kiêu ngạo quá.”
Trúc Hương lơ đểnh:” Nàng đây là có dụng ý khác. Nghĩ biện pháp cho người ta ở trước mặt phu nhân nói huyên thuyên đó! Chúng ta càng hăng hái, các nàng càng đắc ý, chúng ta càng không để ý tới, các nàng càng không thấy thú vị.”
“Nhưng làm cho người ta nhìn thấy chán ghét.” Đông Thanh cảm thấy Trúc Hương nói có đạo lý.
Trúc Hương lại cười nói:” Làm nhiều, sai nhiều. Chỉ sợ nàng không làm.”
Đông Thanh có chút khó hiểu, trên mặt toát ra vẻ nghi hoặc, muốn cẩn thận hỏi Trúc Hương, Trúc Hương đã chuyển đề tài:” Đông Thanh tỷ, ngươi không nghĩ đáp ứng cửa thân sự của Vạn Đại Hiển này, đã có lựa chọn nào tốt hơn không?”